Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng tôi vẫn nhớ rõ “đôi bàn tay” của người ấy.
– Chuyện trên mộtchuyến xe đêm của một ngày năm ấy, tôi chào tạm biệt mẹ tôi và lên xe khởi hành vàolại mảnh đất SG thân quen với tôi. Sẽ chẳng có gì để kể, để mà nhớ nếu như tôi không nhận được đềnghị đổi ghế ngồi cho 2 cô gái bé nhỏ. Tôi được chuyển qua hàng ghế đối diện và ngồi bên cạnh một cô gái xa lạ.
– Xe lăn bánh trong đêm, băng qua những đoạn đường quen thuộc mà tôi vẫn ngắm nhìn mỗi khi về nhàvà vào trở lại SG. Ánh đèn vàng hai bên đường cứ le lói qua những khoảng trống của rèm xe, nó như làmột trò vui đùa củaánh sáng thoắt ẩn thoắt hiện. Mọi người bắt đầu chìm vào giấc ngủ trên chuyến xe dập dềnh, tôi cũng lim dim đôi mắt nhưng chẳng thể nào ngủ được trong những chuyến xe đêm như thếnày.
– Cô gái bên cạnh tôi có vẻ mệt mỏi lắm thay, cái đầu nghiêng nghiêng khẽ chạm vào vai tôi như là muốnđược dựa vào bờ vai ấy mà ngủ ngon lành. Nhưng điều đó chẳng xảy ra bao giờ, giống như một phản xạ tự nhiên chống đỡ, cô ấy giật mình và lại trở về vị trí ban đầu.Thỉnh thoảng tôi lại liếc nhìn cô gái ấy mỗi khi cô giật mình. Và trong những lần đó, đôi mắt tôi đã dừng lại nơi đôi bàn tay của cô gái ấy.
Tôi cứ nghĩ: chẳng phải đâu, chẳng phải bàn tay của cô ấy đâu.
Đôi bàn tay thật gầy gò chẳng phải như đôi bàn tay của nàng thiếu nữ.
Đôi bàn tay thật gầy gò như đôi bàntay lam lũ nắng mưa dãi dầu, như đang phải lao động tất bật quanh năm cho cuộc sống mưu sinh.
Đôi bàn tay ấy như có nét sầu muộn âu lo của mẹ tôi dành cho những đứa con của mình.
Đôi bàn tay ấy giống y hệt như đôi bàn tay của chị, chẳng ngại dơ bẩn mà ngồiđó bóp chân cho tôi.
– Tôi cứ nhìn, nhìn mãi đôi bàn tay của cô gái ấy. Trò chơi của ánh sáng vẫn cứ tiếp tục trốn tìm trên đôi bàn tay ấy, nó như đang đùa giỡn và chọc tức tôi khi cứ chập chờn sáng tối, để tôi phải chờ đợi và tranhthủ những lúc nó chiếurọi vào đôi bàn tay đó.
– Tôi như muốn được nắm lấy bàn tay đó, đan xen từng ngón tay của mình qua những ngón tay đó, đểđược cảm nhận sự gầy gò và mộc mạc của đôi tay ấy. Đã lắm lúc tôi muốn đánh thức cô ấy dậy và xincho tôi được nắm bàn tay cô ấy một lần, nhưng tôi vẫn chẳng dám.
– Có lẽ với một cậu con trai dù đã hơn 20 tuổi đầu như tôi thì vẫn còn quá nhát dạ với một người xa lạchăng? Hay là tôi chẳng nỡ lòng nào mà đánh thức giấc ngủ mệt mỏi của cô ấy? Đến bây giờ tôi cũngchẳng biết là mình có phải đã sai khi đã đánh mất một cơ hội cho cuộc đời mình hay chăng nữa.
– Xe lăn bánh qua màn đêm u tối, một đêm dài đã trôi qua trên chuyến xe dập dềnh. Có nhiều người thậtthoải mái khi tranh thủ ngủ được một giấc, nhưng cũng có người chẳng thể nào chợp mắt trong đêm ấy.Xe đã tới bến, chúng tôi xuống xe và mỗi người đi về mỗi ngã, chẳng biết tên nhau và cũng chẳng kịpchào hỏi nhau một lời nào. Vì vốn dĩ chúng tôi là hai người xa lạ.
Thời gian trôi qua đi mau, chị mất ngày nào tôi cũng chẳng biết nữa. Và tôicũng có được nhiều bạn bè,quen được nhiều cô gái tốt và những cô gái trong những cuộc tình đậm sâu ….. Nhưng tôi vẫn chưa baogiờ tìm thấy thêm một đôi bàn tay nào đó như đôi bàn tay của chuyến xe đêm kia, để cho tôi được mộtlần đan xen từng ngón tay tôi vào đôi bàn tay đó mà cảm nhận …..