Chiếc xích đu vẫn còn đó giống như là ngày hôm qua. Đã nhiều năm trôi qua chiếc xích đu vẫn chẳng hề thay đổi, vẫn cái màu sơn xanh đó, vẫn cái ghế xanh xanh đó …… có hay chăng là chỉ khác người ngồi lên nó mà thôi.
Nhiều năm trước tôi từng ngồi trên chiếc xích đu ấy, chiếc xích đu đặt trước nhà cô bạn gái tôi quen. Ngôi nhà lụp xụp với những mảng tường loang lỗ, những vết nứt chạy theo tường nhà như những cơn sóng của thời gian.
Chúng tôi đã từng ngồi đó dưới ánh đèn le lói len qua ô cửa kính mờ mờ, đã từng có người đẩy đưa chiếc xích đu cho nó lắc lư theo nhịp của nó. Những buổi tối đi chơi về cùng nhau, hay những buổi tối đi xem phim về …. chúng tôi lại nán lại bến chiếc xích đu ấy. Có hay chăng chiếc xích đu là nơi níu kéo tôi với cô bạn gái ấy trước khi tôi trở về căn phòng cũ của mình.
Có những cái ôm vội vã, có những nụ hôn tranh thủ và ngóng trông mọi người đừng biết đến. Những cái ôm và nụ hôn khi ngó trước ngó sau như là một cảm giác thăng hoa giữa vụng trộm và liều lĩnh, sẽ là ngại ngùng và đỏ mặt nếu như có ai đó bắt gặp những lúc chúng tôi ôm nhau và hôn nhau như thế. Chẳng như nơi công viên ghế đá với những chiếc xe máy xếp cạnh nhau với những đôi nam nữ ôm ấp nhau giữa thanh thiên bạch nhật, những người đi dạo hay những người đi đường sẽ chứng kiến và ngại ngùng thay cho hành động của họ. Còn nơi đây, chiếc xích đu chứng kiến và minh giám cho những hành động của chúng tôi.
Thời gian trôi qua mau, chúng tôi chia tay nhau giống như trong câu hát của Mỹ Tâm: ” tình yêu đến em không mong đợi gì, tình yêu đi em không hề hối tiếc”. Ngôi nhà với những mảng tường loang lỗ hay những vết nứt của thời gian không còn nữa, thay vào đó là một ngôi nhà mới khang trang và sạch đẹp. Chiếc xích đu chẳng còn ở nơi mà nó vỗn dĩ thuộc về nó, nó được dời đi đến một nơi khác mà thỉnh thoảng cũng chẳng ai muốn đu đưa với nó trong những đêm hè đầy sao nữa.
Nghe đâu nó giờ đây đã thành người chứng giám cho một đôi bạn trẻ nào đó đang yêu nhau. Cũng chẳng biết có đúng hay không nữa, những có lẽ chỉ mỗi mình nó là biết tất cả mà thôi.
Thỉnh thoảng tôi cũng có ghé qua thăm nhà cô bạn gái cũ năm đó, tôi vẫn thường liếc xem chiếc xích đu màu xanh ấy, nhưng nó chẳng gợi nhớ cho tôi một điều gì về những gì đã qua cả. Mãi cho đến hôm nay, khi nâng ly cụng chén nhau tôi mới nhìn về chiếc xích đu màu xanh, chiếc xích đu với những kỉ niệm của một thời đã trôi qua, với những cái ôm âu yếm và những nụ hôn ngọt ngào.
